Bạn có còn nhớ lần đầu tiên bạn phải làm một bài presentation trước lớp, làm group đám đông, hoặc gặp một anh chàng/cô nàng khác giới mà mình thích không? Bụng mình lúc nào cũng sẽ đánh cò cò, bồn chồn, hồi hộp rất khó chịu. Nhiều khi gây xì stress, rồi biểu lộ thành nhiều triệu chứng khác như đau đầu, đau bụng.
Đối với nhiều người, nỗi sợ hãi đó trở thành một rào cản. Nó ngăn cản và không để họ nắm bắt những cơ hội trong cuộc sống. Mình rất sợ cảm giác này và lúc nào cũng tìm kiếm biện pháp và cơ hội vương lên cải thiện bản thân.Mình chọn nhảy dù Skydiving thì mình đã có ấp ủ dự định này rất lâu. Đây là một cơ hội mạo hiểm vượt qua bản thân tuyệt vời nhất mà mình muốn thử.
Cơ hội tới vào tháng 8, vào dịp sinh nhật mình. Mình book trước sinh nhật khoản 2 tuần. Nhưng sau khi book chuyến đi rồi thì mình cũng hơi chùn chân. Mỗi ngày lo lắng thêm tí xíu, rồi tự nghĩ ra những câu hỏi hơi viển vông: “Máy bay trục trặc thì sao?”, “nhảy ra dù không mở thì sau?”, “dù có khi nào bị đứt dây không??”, “lở nó không mở luôn thì sao?”, “có bao nhiêu người chết vì nhảy dù?”…on and on.
Sau vài hôm suy nghĩ loạn xạ thì mình tự bị xì stress đau bao tử luôn trong 2 ngày. Nhưng mình tự nhủ là mình phải vượt qua được cái rào cản này. Mình là đàn ông con trai mà. Làm gì mà nhát thế, có gì đâu phải sợ, phải “phấn khích” chứ sợ gì. Nói thật thì miện thì hét “let’s go”, nhưng trong đầu vẫn phần nào đó hơi bồn chồn, lo sợ.
Fast-forward thì cũng đến ngày và mình cũng leo lên máy bay. Máy bay nhỏ, củ, cánh cửa hông làm bằng nhựa trong acrylic nhìn sắp rớt ra. Cửa cứ rung bần bật mỗi lần máy bay bay ngan qua một luồn mây. Mình là người cuối cùng lên máy bay, không đủ chỗ nên phải ngồi luôn dưới đất sát cửa. Vừa cất cánh khoản 10 phút thì máy bay đã lên đến đúng độ cao 4,000 feet và mình là người đầu tiên phải nhảy vì ngồi sát cửa.
Cánh cửa mở ra, chân mình hơi rung trong làn gió mát rượi (chắc cũng phải vài trăm cây số giờ). Chân rung vì gió lạnh chứ không phải rung vì nhìn xuống đất từ độ cao tít trời mây đâu à nha ;)). Gió thổi ào ào và càng nhít gần cửa mình càng nuốt nước miếng nôn nao. Nhưng mà phúc cuối thì cũng phải “bay”.
Mình nhắm mắt hít sâu một hơi và ‘bay”.
Những khoảnh khắc tiếp theo sau khi rời khỏi máy bay là những giây phút rất khó diễn tả. Mình không còn cảm giác sợ hãi bồn chồn nữa. Không phải vì hết sợ, mà vì trong lúc đó, các giác quan đều bị áp đảo overload quá tải cảm giác. Gió lúc đó rất mạnh vì mình đang rớt ở tốc độ hơn 200km/h. Mắt lóe đi vì sức gió. Tai ù lên vì tiếng gió. Mũi miệng thì phì ra không ngửi được mùi gì. Trong 5-10 giây đầu tiên đó, mình chỉ biết là mình không phải đang “bay” mà là đang “rớt”.
Khoản 10 giây sau thì cơ thể mình ổn định lại. Mắt quen dần với sức gió. Mình bắt đầu nhìn ra xa đến đường chân trời và mặt đất bên dưới. Lúc đó vẫn còn khá cao, trên 3000 feet nên đường xá xe cộ chỉ là những đường kẻ và những dấu chấm di động. Mình nhìn ra được những ô vuông vức nhiều màu phía dưới. Đó là những nông trại trồng những loại cây khác nhau tạo nên những ô vuông khác màu khi nhìn từ trên không. Mình cũng bắt đầu cảm nhận được những luồn không khí lướt qua tứ chi, từng bộ phận trên cơ thể. Lúc đó, mình mới có cảm giác là đang “bay”, chứ không phải là “rớt” nữa. Một cảm giác rất phê.
Thêm 20 giây nữa thì dù bung ra và mình bắt đầu rớt chậm lại và từ từ đáp dần xuống mặt đất. Từ lúc bước lên máy bay đến lúc dù đáp xuống chỉ vỏn vẹn khoản 20 phút.
Nhìn lại, nguyên chuyến đi là một trải nghiệm rất thú vị, kích thích đủ mọi phương diện về cả tinh thần lẫn cơ thể. Mình rất buồn cười vì skydiving, dù là một trải nghiệm mạo hiểm kích thích hơi khốc liệt, nhưng cũng có những giai đoạn làm mình bồn chồn như những trải nghiệm xì stress đời thường khác. Mình cũng hồi hộp, rồi lo lắng, rồi stress đau bụng. Nhưng sau khi giải quyết xong thì cảm giác rất nhẹ nhàng phấn khởi. Và mình rất phấn khởi khi đã vượt qua được rào cản này. Một cột mốc trải nghiệm nhớ đời.
Có bạn nào mắt chứng hay lo như mình thì nhớ là lúc nào cũng phải hít thở thật sâu. Nó sẽ giúp bạn hạn chế lo lắng và vượt qua cái cảm giác bồn chồn đó. Hít thở theo kiểu zen meditation càng tốt, tập trung vào nhịp thở của mình. Hai nữa là cự tự nhủ bản thân “mình làm được”, “mình làm được”, “mình vượt qua được”. Trấn an bản thân. 2 cách này đã giúp mình vượt qua được rất nhiều rào cản trong cuộc sống cũng như công việc hàng ngày.
Hope they help you too!
Vincent.